Trẻ bị tăng động giảm chú ý (ADHD) và trẻ mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ (ASD) là hai tình trạng phát triển khác nhau, mặc dù chúng có thể có một số dấu hiệu giống nhau. Tuy nhiên, chúng có những đặc điểm khác nhau riêng biệt. Dưới đây là những dấu hiệu nhận biết sự khác nhau giữa tự và tăng động:
Đặc điểm chính
ADHD (Rối loạn tăng động giảm chú ý): Trẻ ADHD gặp khó khăn trong việc duy trì sự chú ý và kiểm soát hành vi. Họ có thể dễ bị phân tâm, không thể tập trung vào công việc lâu dài, hay hành động vội vàng mà không suy nghĩ trước. Điều này khiến họ gặp khó khăn trong học tập và trong các tình huống yêu cầu sự chú ý kéo dài.


ASD (Rối loạn phổ tự kỷ): Trẻ tự kỷ thường gặp khó khăn trong việc hiểu và tương tác xã hội. Họ có thể không phản hồi các dấu hiệu cảm xúc của người khác, không thể giao tiếp bằng mắt, hoặc gặp khó khăn trong việc trò chuyện và tạo dựng các mối quan hệ. Ngoài ra, hành vi của trẻ tự kỷ có thể rất đặc trưng với các sở thích, thói quen lặp đi lặp lại.
Hành vi
ADHD: Hành vi của trẻ ADHD thường rất hiếu động, năng lượng dồi dào và không thể ngồi yên trong thời gian dài. Họ có xu hướng làm việc vội vàng và thiếu tổ chức, dẫn đến việc thường xuyên quên nhiệm vụ, dễ bỏ dở công việc giữa chừng. Trẻ ADHD thường không chú ý đến chi tiết và có thể làm việc lộn xộn.
Trẻ tự kỷ thường có hành vi lặp lại và rất bám víu vào những thói quen. Ví dụ, một đứa trẻ tự kỷ có thể cần thực hiện một hành động cụ thể mỗi ngày và thay đổi thói quen đó có thể gây lo lắng hoặc khó chịu. Ngoài ra, trẻ tự kỷ có thể biểu lộ hành vi lặp đi lặp lại, như lắc người, xoay đồ vật hoặc vỗ tay.
Giao tiếp xã hội
Trẻ ADHD có thể giao tiếp một cách bình thường, tuy nhiên, khả năng giữ sự chú ý trong cuộc trò chuyện có thể bị giảm sút. Trẻ có thể dễ dàng bị phân tâm và quên đi các chi tiết quan trọng trong cuộc trò chuyện, điều này đôi khi khiến trẻ gặp khó khăn trong việc duy trì mối quan hệ xã hội lâu dài.
Trẻ tự kỷ thường gặp phải khó khăn nghiêm trọng trong giao tiếp xã hội. Trẻ có thể không hiểu hoặc phản ứng không đúng đối với cảm xúc của người khác. Họ có thể không hiểu được ngôn ngữ cơ thể, biểu cảm khuôn mặt, hoặc các dấu hiệu xã hội như ánh mắt giao tiếp. Điều này khiến việc xây dựng và duy trì mối quan hệ trở nên khó khăn. Trẻ tự kỷ có thể không tham gia vào các trò chơi xã hội hoặc cảm thấy lạ lẫm khi tham gia các tình huống nhóm.
Sở thích
Trẻ ADHD có xu hướng tham gia vào nhiều hoạt động khác nhau, nhưng lại không thể tập trung để hoàn thành chúng. Do dễ bị phân tâm, họ không thể duy trì sự chú ý lâu dài đối với một sở thích hoặc công việc nào đó. Trẻ có thể thay đổi sở thích hoặc bỏ dở chúng khi sự hứng thú giảm đi.
Trẻ tự kỷ có sở thích rất hạn hẹp và có thể lặp đi lặp lại các hành vi liên quan đến những sở thích đó. Ví dụ, trẻ tự kỷ có thể chỉ thích một loại đồ chơi nhất định và dành phần lớn thời gian chơi với nó. Ngoài ra, trẻ có thể tỏ ra lo lắng hoặc không thoải mái khi các sở thích hoặc thói quen của chúng bị gián đoạn.
Nguyên nhân
Trẻ ADHD có thể do sự mất cân bằng các chất hóa học trong não, ảnh hưởng đến khả năng kiểm soát hành vi và sự chú ý. Các yếu tố di truyền và môi trường (như chấn thương não, hoặc tiếp xúc với chất độc trong thời kỳ mang thai) có thể đóng vai trò nhất định trong việc phát triển ADHD.
Nguyên nhân chính xác của tự kỷ vẫn chưa được xác định rõ ràng, nhưng có một số yếu tố di truyền và môi trường có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của não bộ. Tự kỷ có thể liên quan đến sự phát triển bất thường trong các khu vực não điều khiển giao tiếp và hành vi xã hội. Các nghiên cứu cho thấy rằng sự kết hợp của yếu tố di truyền và yếu tố môi trường có thể góp phần vào sự phát triển của ASD.
Tính cách
Trẻ ADHD thường rất năng động và hiếu động, nhưng đôi khi có thể thiếu kiên nhẫn và không thể giữ được sự tập trung lâu dài vào một nhiệm vụ. Họ có thể cảm thấy khó chịu khi bị yêu cầu làm việc trong thời gian dài mà không có sự thay đổi hoặc kích thích.
Trẻ tự kỷ có thể có tính cách khá trầm lặng và ít giao tiếp. Chúng có thể gặp khó khăn khi hòa nhập với các bạn bè hoặc tham gia các tình huống xã hội, và đôi khi cảm thấy khó chịu với những thay đổi trong môi trường hoặc thói quen.
Chẩn đoán
Việc chẩn đoán ADHD dựa trên các triệu chứng như sự thiếu tập trung, hành vi bốc đồng, và khó khăn trong việc ngồi yên. Các bác sĩ sẽ dựa vào lịch sử gia đình và quan sát hành vi của trẻ để xác định mức độ nghiêm trọng của tình trạng.
Chẩn đoán ASD thường dựa vào các dấu hiệu về giao tiếp xã hội và hành vi lặp lại. Việc quan sát hành vi của trẻ trong các tình huống khác nhau (ví dụ: trong gia đình, tại trường học) sẽ giúp xác định xem trẻ có rối loạn phổ tự kỷ hay không.
Điều trị
Điều trị ADHD thường bao gồm thuốc (như stimulants hoặc non-stimulants) giúp cải thiện sự tập trung và giảm bớt sự hiếu động. Kết hợp với trị liệu hành vi có thể giúp trẻ phát triển kỹ năng xã hội và học tập.
Trẻ tự kỷ thường cần các can thiệp giáo dục đặc biệt và trị liệu hành vi để giúp cải thiện các kỹ năng xã hội và giao tiếp. Một số trường hợp có thể cần sự can thiệp y tế để xử lý các vấn đề sức khỏe khác liên quan đến tự kỷ, như vấn đề về giấc ngủ, lo âu, hoặc động kinh.
Kết luận
Mặc dù ADHD và ASD có một số điểm chung như khó khăn trong việc kiểm soát hành vi hoặc sự chú ý, chúng thực sự là hai tình trạng khác nhau, với các đặc điểm riêng biệt và phương pháp điều trị khác nhau. Việc nhận diện sớm và can thiệp phù hợp là rất quan trọng để hỗ trợ sự phát triển của trẻ.
Để lại một bình luận